Gió lướt qua ngọn tóc, tôi luôn chạy. Dây đeo ba lô mòn đi các sợi chỉ, tiếng giày thể thao dẫm lên viên đá xanh còn trong trẻo hơn cả tiếng chuông lớp.
Nhảy qua hàng rào sắt rỉ sét, ống quần dính vàng của cúc hoang. Giang tay trên bờ ruộng, để gió tràn đầy tay áo, như chim sẻ rũ lông.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng đổ, tôi đếm những thanh gỗ trên đường ray, đoán hình dạng của trạm dừng tiếp theo. Người lớn nói "thu tâm lại", nhưng tôi nghe thấy tiếng gọi từ xa - nơi đó có dòng sông chưa được đặt tên, có hướng đi chưa được định nghĩa.
Ngày xưa, tôi cũng là một chàng trai theo đuổi tự do, viế
Xem bản gốc